Home » Blog Radio
17/7/13
Blog Radio 20: Lời nói dối ngọt ngào nhất!
Mọi
người có tin vào duyên số không? Theo em thì hai con người hoàn toàn xa
lạ, không hề biết đến nhau, thế mà cuộc đời đưa đẩy thế nào mà lại đến
được với nhau thì đó đã là duyên số. Để chứng minh cho câu nói đó và
cũng để giải thích cho chủ đề “Phản thông điệp ngày 1- 4”,
em xin “tường thuật” lại câu chuyện của cô giáo em qua lời kể của chính
cô, đảm bảo không sai một câu, chẳng thiếu một từ. Em dùng ngay
nickname Meimei để đặt tên cho “nhân vật phụ” là em nhé!
Ngày
hôm đó sau khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, Meimei gọi bạn đến đón và họ
có mặt tại nhà cô giáo dạy tiếng Nhật lúc 7h tối để mừng sinh nhật con
trai cô tròn 12 tuổi.
Chồng cô giáo xuất hiện, nghe cô kể thì chồng cô là người Hàn, nghe chồng cô nói chuyện thì không ai có thể biết được đây là một người Hàn chính gốc.
Khi mọi người đang tập trung vào bữa tiệc thì em nhỏ con cô giáo bỗng dưng hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, sao bố là người Hàn mà con và mẹ lại là người Trung Quốc?
Cô
giáo không bất ngờ vì con cô lúc nào cũng hỏi những câu rất dí dỏm, và
thế là Meimei và bạn của cô được nghe một câu chuyện hết sức bất ngờ qua
lời kể của cô giáo.
Cô nói:
- Con trai, con không chỉ là người Trung Quốc, trong người con còn mang dòng máu của người nước Hàn nữa đó nhé.
Ngày
đó sau khi chia tay với mối tình đầu, mẹ đã đến với đất nước được mang
tên: Sứ sở của hoa anh đào để nghiên cứu thêm về văn hóa Nhật. Ngày đó
mẹ đăng ký lớp học Văn hóa và suốt những năm bên Nhật là khoảng thời
gian mẹ cảm thấy thật vui vẻ và hạnh phúc.
Mẹ
thuê nhà bên ngoài và ở một mình, nhiều lúc cảm thấy trống trải và cô
đơn vô cùng, lại chưa thoát khỏi tâm trạng chia tay với người yêu nên
những ngày đầu tại vùng đất Fukuoka là những ngày thật thê thảm, tưởng chừng như mình không còn lý trí để vượt qua nữa.
Thi
thoảng bận rộn với các công việc trên lớp và cuộc sống, mẹ lại ra đứng
ngoài cửa sổ ngắm cây xương rồng nhỏ nhắn mà người đó tặng mẹ, ngưới đó
nói nó có thể sống được mà không cần tưới nước đến 3 tháng, mỗi khi ra
đứng ngoài cửa sổ đều là những khi tâm trạng mẹ không thoải mái, và
những lúc đó mẹ đều tình cờ nghe thấy âm thanh của tiếng đàn Violon được
kéo bởi một người nào đó ở đối diện ngay với khu dân cư mẹ ở, và qua
được một khoảng thời gian thì mẹ phát hiện ra rằng tiếng kéo Violon đó
là của một người con trai ở đối diện ngay với khung cửa sổ phòng mẹ nhìn
sang khu nhà ở đối diện.
Khoảng
cách giữa hai khu nhà cũng không xa, nhưng vẫn không đủ để mẹ nhìn thấy
rõ khuôn mặt nhân vật chính của nhà đối diện... Thế là các buổi chiều
của mẹ đều trôi qua với những bản bản nhạc của người đó, nghe thật du
dương và truyền cảm.
Thế
nhưng có một tuần liền mẹ không nghe thấy tiếng đàn đâu cả, và dần dần
cũng thôi không để ý đến nữa. Mẹ nghĩ chắc người ta cũng như mình, thuê
nhà rồi cũng đến lúc phải dọn đi ở chỗ khác, vậy chắc người ta dọn đi
chỗ khác rồi ...
Mẹ
lại say mê với những thú vị của lớp học pha trà, múa trống, múa quạt và
nghệ thuật gấp giấy của Nhật Bản, mẹ trở thành người nước ngoài khéo
nhất lớp về những động tác pha trà, rót trà và múa, rồi được cử đi làm
thử ở một nhà hàng có tiếng là giữ lại được nét truyền thống văn hóa
Nhật Bản, tại đó người ta sắp xếp cho mẹ vào vai một Geisha mới vào
việc. Nói là một Geisha nhưng công việc của mẹ chỉ là pha trà và rót trà
cho khách nước ngoài, nó như quảng bá lại hình ảnh một Geisha ngày xưa
của Nhật để khách nước ngoài được hiều hơn về văn hóa trà Nhật Bản, và
lúc đó mẹ là người Trung Quốc đầu tiên được vinh dự làm Geisha trong một
tháng đó.
Trong
khoảng thời gian vừa học vừa làm, thời gian của mẹ trở nên gấp gáp và
bận rộn hơn, thời gian ở nhà cũng không được nhiều, chỉ có chút ít vào
buổi trưa và những lúc đã khuya lắm rồi mẹ mới được trở lại với căn
phòng của mình.
Nơi
làm thử của mẹ có đủ các thể loại để quảng bá văn hóa Nhật, trong thời
gian làm thử đó, có một lần nhà hàng mở hội: "Văn hóa Nhật qua bàn tay
du khách" và mẹ lại vào vai một cô gái Trung Hoa với cách pha trà Nhật
Bản.
Buổi
tiệc diễn ra thật long trọng và cũng vì thế mà mẹ bận rộn hơn thường
ngày, pha trà và rót trà cho khách trong bộ Kimono truyền thống mà hàng
ngày mẹ vẫn làm.
Đến
một bàn chỉ có một vị khách đang ngồi một mình, mẹ đang định pha trà
thì người đó đứng dậy và đi lên phía dành cho người biểu diễn. Anh ta
chơi một bản nhạc mang đậm chất Nhật Bản và mọi người vỗ tay rộn rã. Trở
lại về chỗ ngồi, mẹ tiếp tục với công việc của mình. Vừa pha vừa rót và
tiếp chuyện khách.
- Quý khách chỉ đến đây một mình hay còn đợi thêm ai nữa không?
- Tôi chỉ đến đây một mình, nếu có thể cô hãy ngồi làm bạn với tôi được không?
-
Oh tất nhiên là được, bài nhạc quý khách vừa thể hiện rất hay, hôm nay
chương trình này được tổ chức đều là để người nước ngoài thể hiện, lẽ
nào quý khách cũng là người nước ngoài?
- Không lẽ cô cũng là người nước ngoài?
Mẹ vừa cười vừa trả lời một cách tinh nghịch:
- Không, tôi là một cô gái Nhật chính thức, còn quý khách đến đây từ nước nào?
- Tôi đến đây từ đất nước Trung Hoa, rất vui được làm quen với cô ....
Mẹ
và người đó đã có một cuộc nói chuyện thật vui vẻ, với ý định nói đùa
khách một chút rồi nói sự thật sau, nhưng bất ngờ người đó có việc phải
đi, thế là lúc đó mẹ không có cơ hội nói thật.
Meimei và bạn cùng với con cô giáo hồi hộp nghe cô giáo kể, nhưng vẫn chưa thấy sự xuất hiện của chồng cô. Con cô giáo hỏi tiếp:
- Mẹ ơi, thế bao giờ thì bố con xuất hiện trong câu chuyện của mẹ?
Cô giáo cười và lại kể tiếp:
Một tháng làm thử
kết thúc, mẹ chỉ còn bận với những việc trong lớp. Thời gian ở nhà cũng
nhiều hơn, và một buổi chiều chợt nhớ ra rằng mình còn cây xương rồng
chuyển lên trên ban công mà không để ý gì đến, mẹ vội vàng chạy lên ban
công xem nó thế nào.
Ban
công khu dân cư mẹ ở được thiết kế theo kiểu dùng chung, những người
nào ở tầng thượng thì được quyền sử dụng ban công đó, trên đó có rất
nhiều cây cảnh và hầu như cây nào cũng lớn, chỉ duy có cây xương rồng
của mẹ là nhỏ nhất.
Một người nào đó đang tưới nước cho cây và bỗng dưng tưới sang cả cây xương rồng của mẹ, mẹ vội vã nói với người đó:
- Đừng tưới nước cho cây xương rồng của tôi, nó có thể sống mà không cần tưới nước đến 3 tháng đấy.
- Thế cô định không tưới nước cho nó đúng 3 tháng sao? - Anh ta không quay mặt lại và tưới sang các cây khác.
- Nếu thế thì sao? - Mẹ cũng bướng bỉnh hỏi lại người đó.
- Nếu thế thì cô đến xem cây xương rồng của cô đi.
Mẹ đến xem cây xương rồng rồi nhìn thấy nó lõm mất một khoảng, dựng nó lên thì thấy bên trong bị hỏng, hình như nó bị úng.
- Anh hay lên đây tưới nước cho cây xương rồng của tôi đúng không?
Mẹ vừa hỏi vừa quay mặt lại nhìn người con trai vẫn đang quay lưng tưới nước cho các cây khác, anh ta nhẹ nhàng nói:
- Có, tôi có tưới nước cho nó...
-
Anh có biết là anh đã làm nó chết vì bị úng nước rồi không? - Mẹ thấy
người đó vẫn như đang dửng dưng với mình, còn không chịu quay mặt lại
khiến mẹ không chịu được và tiếp tục:
- Này anh kia, anh có nghe thấy gì không vậy? Tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh không hiểu phép lịch sự tối thiểu sao?
Anh ta dừng tưới nước và quay mặt lại nói với mẹ vẫn bằng giọng rất nhẹ nhàng và điềm tĩnh:
-
Nhưng chỉ là vừa rồi tôi mới tưới nước cho nó thôi, tôi thấy cây xương
rồng của cô thiếu nước nên tưới cho nó một ít, ai dè nhìn xuống thì thấy
nó bị lõm nên tôi biết nó chết rồi.
Nói
xong anh ta nhìn vào mặt mẹ, và bất chợt mẹ nhận ra đó là "người đồng
hương" hôm trước tiếp chuyện trong chỗ làm việc. Mẹ bất ngờ và chút nữa
thì dùng tiếng trung nói chuyện với anh ta. Anh ta tiếp:
-
Cô sao thế? Cây xương rồng là quà kỷ niệm của cô à? Cô nhìn sang ban
công của khu nhà đối diện đi, ở đó có nhiều loại xương rồng tôi trồng
lắm, vì mới dọn sang bên này chưa được bao lâu, lại gấp gáp quá nên tôi
chưa chuyển chúng sang đây được, nếu cô vẫn còn buồn vì cây xương rồng
kia thì tôi có thể tặng cô một loại xương rồng khác.
Mẹ đang suy nghĩ xem có nên nói thật với anh ta không thì bị tỉnh lại bởi những lời nói đó.
- Ồh, trước đây anh sống bên khu nhà đó àh?
- Vâng, tôi mới dọn sang đây được 3 tuần, trước đây tôi ở ngay phòng bên dưới ban công đó, tôi học Nhạc, còn cô?
Mẹ
lại bất ngờ vì hóa ra người trước đây hay kéo Violon vào buổi chiều lại
chính là anh ta, cũng không ngờ anh ta lại chuyển sang ở cùng tầng với
mẹ, thế là hóa ra mẹ đang cùng sử dụng cái ban công này với anh ta được 3
tuần rồi mà không biết, và lại cũng thật ngẫu nhiên vì gặp được anh ta
trong bữa tiệc lúc trước, anh ta lại là đồng hương với mẹ nữa, nhưng
hình như anh ta không nhận ra mẹ vì trong lúc làm việc, mẹ được người ta
hóa trang thành một Geisha với bộ tóc, bộ Kimono và khuôn mặt trắng xóa
bởi phấn nên anh ta không nhận ra cũng đúng. Mẹ ấp úng rồi trả lời câu
hỏi của anh ta:
- Àh, tôi học Văn, chủ yếu nghiên cứu Văn hóa Nhật, anh là người Trung Quốc phải không?
Anh ta giật mình rồi hỏi lại mẹ:
- Sao cô lại hỏi thế?
-
Anh còn nhớ bữa tiệc mà anh tham gia chơi đàn không? Tôi chính là người
pha trà và tiếp chuyện anh trong bữa tiệc đó, anh nhớ chứ?
Anh ta lại giật mình và cười ha hả.....
- Àh tôi nhớ ra rồi, không ngờ tôi và cô còn được gặp lại, rất vui lại được gặp cô ... - Anh ta cười trìu mến.
Mẹ quyết định dùng tiếng Trung nói với anh ta:
-
Àh, hôm đấy tôi nói với anh tôi là người Nhật, nhưng thực ra tôi nói
dối anh đấy, tôi là người Trung Quốc, anh cũng biết rằng...
Chưa để mẹ nói hết câu, người đó đã nói chen vào:
-
Tôi cũng biết rằng hôm đó là ngày nói dối, và lúc đấy thì không biết cô
có nói dối tôi không, nhưng lúc đấy tôi cũng nói dối cô đấy, vì có việc
gấp phải đi nên tôi chưa kịp nói thật với cô, vậy thì hôm nay tôi cũng
có cơ hội để được nói thật rồi, thực ra tôi là người Hàn, sang Trung
Quốc học 2 năm rồi và vừa sang Nhật được 1 năm...
Hóa
ra anh ta cũng nói dối, mẹ thở phào vì nói ra được sự thật, nhưng cũng
thật bất ngờ vì anh ta là người Hàn, và lại sang Trung Quốc học được 2
năm nữa. Thế là từ đó cứ mỗi lần gặp anh ta trên ban công là mẹ và anh
ta lại nói chuyện với nhau. Có những buổi chiều trôi qua thật nhẹ nhàng,
anh ta kéo Violon thật say sưa như một nghệ sĩ và không biết từ lúc
nào, ban công trở thành nơi hẹn hò quen thuộc, cũng không biết từ lúc
nào, mẹ đã mê hoặc dáng dấp, mê hoặc tiếng đàn của anh ta.
Nhiều
lúc anh ta giống như một cái máy nghe để mẹ kể chuyện này kia, để lúc
vui thì anh ta vui cùng mẹ, lúc mẹ buồn thì anh ta như hộp giấy lau đi
nỗi buồn của mẹ. Rồi mẹ nhớ ra là phải xin lỗi anh ta về chuyện cây
xương rồng, vì mẹ đã nghi ngờ anh ta làm chết cây xương rồng của mẹ.
Anh ta từ từ nói:
-
Em đã sống trong sự hoang tưởng của tình yêu, ngay cả xương rồng sống
bền bỉ như vậy mà trên người nó cũng còn có gai kia mà, để làm gì em
biết không? Để thích nghi với cuộc sống, cuộc sống của nó cũng có nhiều
thử thách lắm, tình yêu cũng vậy, chẳng có thứ tình yêu nào sống mãi với
ảo tưởng được cả, bản chất của nó phải được thể hiện qua nhiều thử
thách, và qua mỗi lần thử thách đó sẽ cho em kinh nghiệm rằng: Nếu em
thắng thì em sẽ sống với một tình yêu đẹp, và nếu em thua, em sẽ mất đi
tình yêu đó...
…
Mẹ và người đó trở nên thân thiết với nhau hơn, cứ thế cho đến năm cả 2
đều chuẩn bị tốt nghiệp, mẹ và người đó đều bịn rịn không biết phải nói
với nhau những điều gì trong 2 tháng cuối cùng trước khi về nước. Cả 2
đều bối rối.
- Ngày mai anh phải về Hàn rồi, em còn ở lại thì chăm sóc giúp anh những cây xương rồng này nhé.
- Sao lại là ngày mai? Chẳng phải tháng 6 mình mới tốt nghiệp sao? - Mẹ bất ngờ hỏi lại.
- Anh về trước để tìm tài liệu thực tế và thực tập, em nhớ chăm sóc kĩ, đừng để xương rồng bị chết nhé.
Mẹ thoáng buồn rồi im lặng và bật khóc... Ngày mai anh ấy sẽ về nước. Mẹ sẽ không còn được gặp lại anh ấy nữa...
Bỗng dưng anh ta cười rồi đưa tay lau nước mắt trên má mẹ và nói:
- Xem em kìa, em biết hôm nay là ngày gì không? Hôm nay là ngày nói dối mà.
- HẢ? - Mẹ đỏ mặt và không nói được câu nào. Còn người đó đã nói ra câu mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ mẹ có thể quên:
- Nhờ
có câu nói dối đó mà anh đã biết được thứ gì thực sự quan trọng với
mình, chính nó đã cho anh dũng cảm để nói với em rằng: Anh yêu em.
Về
sau có rất nhiều khó khăn vì mẹ và người ấy là hai con người của hai
đất nước khác nhau, có nhiều thử thách khiến đôi lúc mẹ nản lòng, nhưng
những lúc nản lòng mẹ lại nhớ đến lời của người ấy: Chẳng có thứ tình
yêu nào sống mãi với ảo tưởng được cả, bản chất của nó phải được thể
hiện qua nhiều thử thách, và qua mỗi lần thử thách đó sẽ cho em kinh
nghiệm rằng: "Nếu em thắng thì em sẽ sống với một tình yêu đẹp, và nếu
em thua , em sẽ mất đi tình yêu đó"...
Bây
giờ thì con thấy đấy, mẹ đã vượt qua rất nhiều thử thách, và người đã
cùng mẹ vượt qua những thử thách đó, là người ngồi bên cạnh con, vừa
đứng dậy và đang kéo cho chúng ta nghe bản nhạc Violon mà mẹ thích nhất,
con thấy không?
Câu chuyện nên dừng lại ở đây, rất tiếc em chỉ vào vai phụ ơi là phụ thôi,nhưng điều mà em muốn nói ở đây là:
Tháng
4 đang đến, tháng 4 bắt đầu bằng một ngày nói dối, có những lời nói dối
sẽ chẳng có ý nghĩ gì, nhưng có những lời nói dối mà nhờ có nó ta hiểu
được rằng: Tình yêu chưa nói đôi khi được phát hiện bởi những lời nói
dối, và đó thực sự là những lời nói dối rất dễ thương.
Có
những lời nói dối mà ta thừa biết đó là những lời nói dối, nhưng nhờ có
nó mà ta hiểu được rằng người nói dối đã quan tâm đến ta như thế nào
khi nghĩ ra những lời nói dối để khiến ta vui khi ta đang buồn, và đó
thực sự là những lời nói dối dễ thương.
Có
những lời nói dối sẽ gây nên hậu quả không lường trước, và nhớ có nó mà
ta hiểu rằng nói dối sẽ thật sự có ý nghĩa khi nói đúng hoàn cảnh, nói
dối vì cái tốt và nói dối với mục đích tốt. Đó là những lời nói dối dễ
thương.
Có
những lời nói dối mà có thể bạn đã bỏ quên, bạn còn nhớ "Chiếc lá cuối
cùng" của O.Henry không? Thực ra đó là một lời nói dối rất thiện, hoặc
có những lời nói dối rất đẹp mà có thể bạn chưa được biết đến…
(Tái bút của tác giả khi kết thúc câu chuyện mời các bạn lắng nghe trong file audio Blog Radio 20)
Blog Radio thực hiện theo Blog MeiMei
Về tác giả Blog MeiMei: Đang yêu... yêu nhiều... nhiều lắm i’
Tin liên quan
Tin nổi bật
-
Những hình ảnh được dùng làm cover timeline Album hình ảnh đẹp: Ảnh bìa Facebook dễ thương cho FB đẹp nhất ...
-
Bài viết sau sẽ hướng dẫn mọi người cách tạo 1 khung viền đơn giản cho ảnh trong Photoshop Link Download Photoshop CS5 + Crack: http://ww...
-
Phát biểu sau trận thua U23 Malaysia 1-2 và bị loại khỏi SEA Games 27 từ vòng bảng, HLV Hoàng Văn Phúc đã thay mặt đội tuyển U23 Việt Nam gử...
-
♫♪Nơi Đây..góc nhỏ riêng tôi♫♪ Quá khứ đã qua… không trở lại Kỷ niệm xưa… nhắc lại làm chi Sống ở đời phải học cách quên đi Quên ...
-
Album hình ảnh đẹp: Khi girl xinh 9x Việt Nam tự sướng - 94 VN
-
Những hình Ảnh bìa Facebook tình yêu đẹp ý nghĩa - Cover FB timeline Album hình ảnh đẹp nhất: Ảnh bìa Facebook tình yêu đẹp ý nghĩa - Cove...
-
Đội bóng hoàng gia Tây Ban Nha đang xem xét việc liên kết mở một học viện bóng đá tại Việt Nam vào năm 2015. Giám đốc đào tạo và hợp tác quố...