Home » Blog Radio
8/8/13
Blog Radio 190: Quán ngủ ngon
Blog Radio - Chào mừng bạn đến với Blog Radio!
Bạn thân mến, có một câu hỏi mà cả những người đang yêu, đã yêu, dù nhận về những ngọt ngào hay đổ vỡ trong tình yêu chưa thể tìm được một câu trả lời đích xác, đó là câu hỏi Yêu là gì?
Theo bạn Yêu là gì? Vì sao bạn lại yêu một người?Bạn thân mến, có một câu hỏi mà cả những người đang yêu, đã yêu, dù nhận về những ngọt ngào hay đổ vỡ trong tình yêu chưa thể tìm được một câu trả lời đích xác, đó là câu hỏi Yêu là gì?
Mở đầu chương trình Blog Radio hôm nay chúng tôi sẽ kể bạn nghe một câu chuyện đã cũ mang tên: “Lý do cho một tình yêu” – ta sẽ cùng tìm một phần câu trả lời cho câu hỏi này nhé!
Lá thư trong tuần: Lý do cho một tình yêu Một cô gái hỏi bạn trai của mình : − Tại sao anh yêu em? − Sao em lại hỏi như thế ,sao anh tìm được lý do chứ! - chàng trai trả lời − Không có lý do gì tức là anh không yêu em! − Em không thể suy diễn như thế được! − Nhưng bạn trai của bạn em luôn cho cô ấy biết lý do anh ta yêu cô ấy. − Thôi được, anh yêu em vì em xinh đẹp, giỏi giang, nhanh nhẹn. Anh yêu em vì nụ cười của em, vì em lạc quan . Anh yêu em vì em luôn quan tâm đến người khác. Cô gái cảm thấy rất hài lòng. Vài tuần sau cô gặp phải một tai nạn khủng khiếp, nhưng rất may cơ vẫn còn sống. Bỗng nhiên cô trở nên cáu kỉnh vì cô thấy mình vô dụng . Vài ngày sau khi bình phục cô nhận được lá thư từ bạn trai của mình "Chào em yêu! Anh yêu em vì em xinh đẹp. Thế thì với vết sẹo trên mặt em bây giờ anh không thể yêu em được nữa. Anh yêu em vì em giỏi giang nhưng bây giờ có làm được gì đâu . Vậy thì anh không thể yêu em. Anh yêu em vì em nhanh nhẹn nhưng thực tế là em đang ngồi trên xe lăn . Đây không phải lý do giúp anh có thể yêu em. Anh yêu em vì nụ cười của em. Bây giờ anh không thể yêu em nữa vì em lúc nào cũng nhăn nhó, than vãn. Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác nhưng bây giờ mọi người lại phải quan tâm đến em quá nhiều . Anh không nên yêu em nữa. Đấy em chẳng có gì khiến anh phải yêu em vậy mà… anh vẫn yêu em! Em có cần lý do nào nữa không em yêu?” Cô gái bật khóc và chắc chắn cô không cần một lý do nào nữa. Còn các bạn có bao giờ hỏi những người thân của mình vì sao họ yêu bạn không? Tình yêu đôi khi không nhất thiết phải cần lý do đâu bạn ạ.
Ảnh minh họa: Roadkillromance
Khi tim bạn vỡ vụn và đau nhói những lúc họ buồn…
Đó mới là YÊU.
Bạn chấp nhận lỗi lầm của họ vì bạn biết đó là một phần tính cách của họ…
Đó mới là YÊU.
Khi bạn khóc vì những nỗi đau của họ, dù là nhiều lúc đối với những nỗi đau đó, họ còn cứng cỏi hơn cả bạn nữa…
Đó mới là YÊU.
hi bạn cảm thấy như ánh mắt của họ nhìn thấu tim bạn, chạm vào tâm hồn bạn một cách sâu sắc đến đau lòng…
Đó mới là YÊU.
Phải chăng bạn bằng lòng đưa trái tim, cuộc đời và cả sự sống cho họ chứ?
Nếu có thì đó là YÊU.
Bạn thân mến, tìm được một người phù hợp để yêu đã khó, chinh phục được tình yêu còn khó hơn nhưng khi có được tình yêu rồi, làm sao để giữ gìn tình yêu ấy là cả một nghệ thuật.
Nếu một ngày như bao ngày bình thường khác, người bạn yêu bỗng đề nghị bạn chia tay – dù hai bạn vẫn đang rất ổn, bạn sẽ làm thế nào?
Mời bạn cùng đến với phần nội dung chính của Blog Radio hôm nay được Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn Quán ngủ ngon - tác giả Hoàng Anh Tú, mời bạn cùng lắng nghe và trải nghiệm với nhân vật nam chính của câu chuyện…
- QUÁN NGỦ NGON
Ảnh minh họa: Pinkproud
QUÁN NGỦ NGON VÀ NGƯỜI LẠ TÊN LÀ LAN DUNG
Tôi rời khỏi nàng trong một sự trống rỗng đến hoang hoải. Rời khỏi cái quán quen thuộc mà trong suốt gần 2 năm qua tôi đã ngồi, và chỉ ngồi ở đó, với nàng. Rời khỏi nơi ấy, khi bước chân ra đường, tôi càng mang nặng một cảm giác choáng váng, trống rỗng và côi cút đến thắt lòng. Vài lần tôi đã định quay lại để nhìn thêm một lần nữa hình ảnh của quán đó. Nhưng rồi tôi lại cắm đầu đi thẳng. Tôi biết, nhiều năm sau nữa, mỗi khi đi qua đó, tôi sẽ không thể kìm nén được một tiếng thở dài. Tôi sẽ rất nhớ từng góc quán, tiếng gà gáy giữa trưa, nụ cười mê đắm của nàng, thứ cà phê sánh và thơm đến ngẩn ngơ và cả những lần nàng ngậm cứng tai tôi, đẩy mọi giác quan của tôi lên đến đỉnh óc. Tôi bắt đầu nhớ đến cả những ngón tay của nàng lùa vào ngực tôi, những lần tôi gục đầu vào ngực nàng, những ngón tay nàng lùa vào tóc tôi… Cảm xúc ngọt ngào nhưng đầy nuối tiếc ấy xâm chiếm tôi, khiến tôi khát khô cổ. Và tôi muốn được uống một thứ gì đó. Tôi đang khát. Nhưng dọc con đường không có lấy nổi một hàng quán. Tất cả đều chỉ là những khối nhà hình hộp vô cảm. Cơn khát khiến tôi cuồng điên lên tìm kiếm. Sau vài lần rẽ, cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy một chiếc bảng hiệu: QUÁN NGỦ NGON. Một chiếc bảng hiệu khiêm tốn với dòng chữ cũng giản đơn như thể được viết bằng phấn trắng, treo một cách tạm bợ trên bức tường. Mũi tên chỉ vào quán là một cái ngách nhỏ được tạo ra bởi hai khối nhà hộp cao lừng lững. Chiều rộng của cái ngách chắc cũng chỉ khoảng trên dưới 1m. Và rất sâu. Cái ngách hun hút. Ánh sáng cuối ngách chỉ là một cái bóng đèn vàng. Mặc kệ, tôi đang khát. Vả lại, tên quán đầy hiếu kỳ.
Tôi đi vào.
Càng vào sâu, ngách càng phình ra thì phải. Hai bên là tường của hai khối nhà hộp. Đoạn cuối ngách treo chiếc đèn vàng cũng là đoạn rẽ gần như vuông góc với đường vào về phía bên tay trái. Đi thêm khoảng 100 mét nữa thì lại gặp một đoạn rẽ mới. Lại rẽ trái. Tuồng như là cái ngách bao quanh khối nhà hộp bên trái vậy. Và nếu như tôi nhớ không lầm thì con đường có chiều hướng như đi sâu xuống lòng đất. Hết đoạn đường là một cánh cửa.
Trên cánh cửa có 3 chữ: QUÁN NGỦ NGON.
Vẫn là được viết bằng phấn và rất đơn giản. Như một thể loại chữ đánh máy văn bản font Times New Roman. Tôi đẩy cửa bước vào. Một quán hầm đúng nghĩa. Ánh sáng vàng. Không có bàn ghế. Chỉ là những chiếc giường. Loại giường nhỏ hoặc mô phỏng chiếc giường thông thường. Nhiều người nửa nằm nửa ngồi. Họ nói chuyện li ti và không thể nghe rõ. Một người phục vụ xuất hiện. Tôi giật nảy mình khi nhìn cô gái phục vụ ấy. Giống hệt nàng- Lan Dung của tôi:
- Em… đấy ư, Lan Dung?
Cô gái mỉm cười:
- Bạn gái anh tên là Lan Dung?
Tôi gật gật rồi lại lắc lắc:
- Đúng là em rồi, tại sao em ở đây?
Cô gái cầm tay tôi như thể cô ấy đã quá quen với những phản ứng như vậy. Cái cầm tay ấy khéo đến nỗi nó triệt hoàn toàn mọi phản ứng của tôi. Nó khiến tôi răm rắp tuân theo mọi sự điều khiển của cô ấy. Tôi phát hiện ra điều này rất nhanh là bởi tôi quả thật có ý định ôm chầm lấy cô gái này. Nhưng khi tay bạn bị cầm chéo đi thì ý định đó hoàn toàn bị triệt tiêu. Hoặc đại loại là
não bộ của bạn nhận tín hiệu tay đã bị khoá và truyền tín hiệu đó đến các cơ quan khác thông qua dây thần kinh để xác nhận lệnh thả lỏng mình.
- Anh theo em này! - Cô gái nói - nụ cười của cô ấy giống hệt nụ cười của Lan Dung mỗi khi muốn tôi thực hiện điều gì theo ý nàng.
Ảnh minh họa: Ayshea
Cô gái đưa tôi vào một chiếc giường trống trong góc quán. Đến lúc này thì tôi mới lờ mờ nhận ra rằng QUÁN NGỦ NGON không - phải – là - một – quán – thông - thường. Trên chiếc giường ấy, tên của tôi cùng triệu chứng tôi đang mắc phải đều đã được ghi rõ ràng:
Bệnh nhân: | Triệu Gia Minh - 20 tuổi |
Triệu chứng: | Bị bạn gái chia tay với lý do HẾT YÊU! |
THỰC ĐƠN PHỤC HỒI TÂM LÝ SAU ĐỔ VỠ
1 | Bánh gối lập tức |
2 | Bánh cuốn gió |
3 | Ký ức xào lại |
4 | Kỷ niệm ngâm thời gian |
5 | Lẩu "tại sao" |
6 | Kẹo cười chấm nước mắt |
7 | Rượu xóa sạch và quên bẵng |
8 | Bánh trưởng thành |
9 | Canh tuyệt tình |
Ảnh minh họa: Chrystalblueisboo
BÁNH TRƯỞNG THÀNH
Bánh Trưởng Thành được dọn ra. Nó gồm 16 chiếc bánh to nhỏ và màu sắc khác nhau.
- 16 chiếc? Tại sao lại là 16 mà không phải là 15 hoặc 17?
Tôi hỏi khi bắt đầu thử chiếc bánh thứ nhất. Cô gái phục vụ đáp:
- Nó bằng đúng số tháng mà anh với bạn gái đã trải qua.
- 16 tháng ư?- Rồi nhẩm tính, phải, tôi và Lan Dung đã yêu nhau được 16 tháng.
Cái bánh đầu tiên có vị ngọt ngào. Sau khi cắn miếng đầu tiên, mọi ký ức như ùa về. Đó là buổi chiều đầu tiên chúng tôi trao nhau một cái ôm trong một cái quán ven hồ Tây. Mọi thứ thật xúc động
- Vì sao anh yêu em, Minh?- Lan Dung hỏi tôi khi tôi đang ôm nàng.
- Vì anh luôn cảm nhận được tình cảm mà em đã dành cho anh! Vì em khiến anh hạnh phúc.
- Sao chỉ có từ em?
- Ừ nhỉ, anh cũng không biết nữa.
Tôi không biết hay cố tình không biết? Tôi đã yêu nàng chỉ vì nàng luôn mang đến cho tôi những cảm giác dễ chịu và tuyệt vời. Tôi quá quen với cách nàng chăm sóc và quan tâm đến tôi. Và tôi coi đó là hạnh phúc tôi có được. Còn nàng? Đã bao giờ tôi tự hỏi nàng cần gì ở tôi hay không? Miếng bánh trong miệng trở nên đắng nghét. Đắng đến cay xè mắt của tôi. Đắng đến mức tôi chỉ muốn nhè ngay miếng bánh đó ra.
- Em muốn đi học Belly dance quá! - Lan Dung nói với tôi khi tôi đang gối đầu lên bụng nàng và chơi trò kim cương trong máy điện thoại.
- Thế hả?
- Anh nghĩ em có nên đi học không?
- Tuỳ em thôi! Đi học cũng vui mà không thì còn đủ mọi bộ môn khác để em học.
- Ví dụ?
- À, ờ… nấu ăn chẳng hạn!
- Nấu ăn?
- Mà này, chiều nay anh có hẹn với tụi bạn khao xe mới, em đi cùng anh nhé!
- Nhưng chiều nay chúng mình có hẹn vào viện thăm cái Quý bạn em rồi mà? Anh quên à?
- Ôi, thế sao? Thôi, để sáng ngày mai cũng được mà! Cái Quý nằm viện chứ có đi đâu mà sợ?
- Nhưng…
- Thôi, tính tiền đi rồi chúng mình đi xem phim, em!
- Vâng!
Tôi cảm thấy miếng bánh trong miệng như có ngàn cái gai đâm vào họng tôi vậy. Tôi chợt nhớ ra, hôm ấy, Quý- bạn của nàng đã trút hơi thở cuối cùng. Ngày đưa tang Quý, nàng khóc như mưa. Nàng cảm thấy áy náy vì không được gặp bạn nàng lần cuối. Quý bị ung thư. Trong đám tang đầy hoa trắng đến lạnh lòng vậy, nàng khóc ướt đầm ngực áo tôi. Còn tôi thì mau mau chóng chóng để về bởi cảm giác ngột ngạt của đám tang. Nàng còn muốn đi đưa Quý về nghĩa trang song tôi gạt đi với lý do đường quá xa mà nàng thì đang mệt.
- Anh này!- Nàng đang ngồi ôm gối, đôi vai trần xanh rớt.
- Ơi em?
- Nếu em chết đi thì thế nào nhỉ?
- Em lại nói năng lung tung rồi, chỉ là một trận ốm do thay đổi thời tiết thôi.
- Nhưng quả thật em thấy rất khó thở.
- Vậy à? Để anh mở cửa sổ nhé!
- Mở cửa sổ sẽ lạnh em lắm!
- Nếu vậy anh phải làm sao?
- Anh ôm em đi!
- Ừ!
Tôi ôm nàng nhưng mắt vẫn không rời chiếc tivi. Trận Real gặp Barca đang căng thẳng.
Bánh Trưởng thành quả là thứ khó ăn. Tôi dù cố thế nào cũng chỉ ăn hết 6 chiếc. Cô gái phục vụ vẫn ngồi trước mặt tôi:
- Có lẽ anh đã hiểu ra vấn đề?
- Vâng, tôi quá vô tâm!
- Và đó cũng là lý do tình yêu của cô ấy đã chết đi.
- Vâng, có lẽ!
Tôi nhắm nghiền mắt lại và tự hỏi: Nếu có thể quay ngược lại quá khứ, tôi có khác tôi hôm nay không?
- Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của tác giả Hoàng Anh Tú
Tin liên quan
Tin nổi bật
-
Những hình ảnh được dùng làm cover timeline Album hình ảnh đẹp: Ảnh bìa Facebook dễ thương cho FB đẹp nhất ...
-
Bài viết sau sẽ hướng dẫn mọi người cách tạo 1 khung viền đơn giản cho ảnh trong Photoshop Link Download Photoshop CS5 + Crack: http://ww...
-
Phát biểu sau trận thua U23 Malaysia 1-2 và bị loại khỏi SEA Games 27 từ vòng bảng, HLV Hoàng Văn Phúc đã thay mặt đội tuyển U23 Việt Nam gử...
-
♫♪Nơi Đây..góc nhỏ riêng tôi♫♪ Quá khứ đã qua… không trở lại Kỷ niệm xưa… nhắc lại làm chi Sống ở đời phải học cách quên đi Quên ...
-
Album hình ảnh đẹp: Khi girl xinh 9x Việt Nam tự sướng - 94 VN
-
Những hình Ảnh bìa Facebook tình yêu đẹp ý nghĩa - Cover FB timeline Album hình ảnh đẹp nhất: Ảnh bìa Facebook tình yêu đẹp ý nghĩa - Cove...
-
Đội bóng hoàng gia Tây Ban Nha đang xem xét việc liên kết mở một học viện bóng đá tại Việt Nam vào năm 2015. Giám đốc đào tạo và hợp tác quố...
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét